Chắc hẳn, ai trong mỗi chúng ta cũng không thể nào quên được khoảng thời gian được cắp sách đến trường cùng thầy cô, bè bạn. Mái trường từ lâu đã gắn bó và trở thành ngôi nhà thứ hai của tôi, nơi cất giữ biết bao những kí ức đẹp đẽ của thời học sinh ngây ngô. Ở mái trường yêu quý, tôi được học biết bao điều hay, được tham gia biết bao những hoạt động có ý nghĩa, đặc biệt ấn tượng về buổi chào cờ đầu tuần trước đã đọng lại trong tôi như một mảnh kí ức khó phai mờ nơi tâm trí. Mọi khoảnh khắc trong buổi chào cờ hôm ấy đều ấm áp và đẹp đẽ vô ngần.
Hôm ấy là một buổi sớm mai thật đẹp! Trông bộ quần áo gọn gàng và tươm tất, tôi nhanh chóng bước đến ngôi nhà thứ hai, háo hức mong chờ một tuần học mới với nhiều điều bổ ích.
Sân trường buổi sớm mai thật bình yên mà không kém phần náo nhiệt. Trời se se lạnh, bầu trời cao trong, từng làn mây bồng bềnh trôi, tiếng cây lá thì thầm trong làn gió nhẹ, một cảm giác thật bình yên và dễ chịu biết nhường nào! Hàng cây tươi xanh như đang dang rộng vòng tay chào đón chúng tôi. Trên phiến lá còn đọng những hạt sương đêm long lanh trong ánh mặt trời như những viên pha lê quý giá. Bao chú chim non tinh nghịch đang thi nhau chuyền cành, cất tiếng hót véo von chào đón một ngày mới bắt đầu. Giữa sân trường, từng hàng ghế dài được xếp đều đặn, thẳng tắp. Bao cô cậu học trò chạy nhảy trên sân hoà trong tiếng nói rộn ràng. Niềm hân hoan chào đón một tuần học mới in rõ trên nụ cười, ánh mắt của lũ trò nhỏ chúng tôi.
Tiếng nhạc vang lên đưa bước chân chúng tôi nhanh chóng tập trung theo lớp học bắt đầu buổi lễ. Từ phía trên bục, bạn liên đội trưởng hô “Nghiêm! Chào cờ, chào”, tiếng trống đội nổi lên, tất cả đều nghiêm trang giơ những búp măng non, hướng về lá cờ Tổ quốc đang dần dần được kéo lên đỉnh cột. Tiếng nhạc hào hùng của bài Quốc ca vang lê cũng là lúc tất cả học sinh đồng thanh cất lên lời hát. Trên nền trời trong trẻo, lá cờ đỏ sao vàng tung bay phấp phới hoà trong thanh âm tự hào “Cờ in máu chiến thắng mang hồn nước, súng ngoài xa chen khúc quân hành ca, đường vinh quang xây xác quân thù, thắng gian lao cùng nhau lập chiến khu” vang vọng. Những tia nắng vàng của buổi ban mai hắt nhẹ chiếu xuống nhè nhẹ, lung linh, tiếng chim dường như cũng ngừng hót hoà mình vào bầu không khí thiêng liêng của buổi lễ. Giây phút ấy trong tôi trào dâng bao nỗi niềm xúc động. Nghĩ về những người anh hùng đã ngã xuống vì đất nước, vì nhân dân, thật biết ơn và tự hào biết bao! Họ đã đánh đổi cả sinh mạng mình để chúng tôi được đứng đây ngày hôm nay, được cất cao lời ca, tiếng hát trong một thế giới hoà bình, hạnh phúc. Tình yêu quê hương, đất nước trào dâng mãnh liệt trong trái tim tôi!
Ca khúc Đội ca tiếp tục vang lên như nhịp nhàng cùng lời tuyên thệ “Vì Tổ quốc xã hội chủ nghĩa, vì lí tưởng của Bác Hồ vĩ đại, sẵn sàng!” thúc giục trong tôi ý chí quyết tâm học tập, thi đua rèn luyện sao cho xứng là con ngoan trò giỏi như những điều Bác hằng mong.
Giây phút mà tôi không thể nào quên được có lẽ là khi được nghe thầy giáo tổng phụ trách nhận xét về những thành tích mà các lớp đạt được trong tuần học vừa qua. Tôi hồi hộp, mong chờ điểm thi của của lớp mình và rồi vỡ oà trong hạnh khi lớp chúng tôi được nhận cờ thi đua trong toàn khối. Điều mà bấy lâu nay chúng tôi luôn mong chờ và cố gắng cuối cùng cũng thành hiện thực…Thật hạnh phúc biết bao! Hướng mắt về phía thầy chủ nhiệm, tôi cảm nhận được niềm vui trong ánh mắt thầy, có lẽ thầy cũng đã rất tự hào và hãnh diện vì những gì mà chúng tôi đang cố gắng. Phần thưởng đó là món quà nhỏ mà chúng tôi dành đến người thầy kính yêu của mình.
Đặc biệt hơn, khoảnh khắc mà tôi không thể nào quên được trong buổi chào cơ hôm ấy có lẽ là lúc được cô giáo gọi tên lên. Lúc đầu, tôi vô cùng lo sợ, không biết mình đã vi phạm lỗi gì để bị gọi tên trước trường và rồi ngỡ ngàng, hạnh phúc khi tên mình được xướng trên bục vinh dự nhận phần thưởng người tốt, việc tốt. Tôi đã không ngờ rằng chỉ một việc làm nhỏ của mình khi nhặt được của chiếc ví của em nhỏ cùng trường đã nhờ thầy giám thị hỗ trợ tìm trả lại mà được thầy khen ngợi và tuyên dương. Lời cảm ơn từ em nhỏ cùng những tràng vỗ tay đến từ các học sinh trong trường càng làm tôi thấy ấm áp biết bao! Trong giây phút hạnh phúc vô bờ ấy, tôi thấy mình đã lớn khôn, tôi hiểu được rằng đôi khi chỉ một việc làm nhỏ của mình cũng mang đến niềm vui cho người khác, và lan toả được những hành động tích cực đến các bạn học sinh trong trường.
Kết thúc màn chào cờ là lời phát biểu của thầy giáo hiệu trưởng. Tiếng thầy dõng dạc, âm vang mà nghe sao thân thương đến lạ kì! Thầy khen ngợi chúng tôi đã có nhiều cố gắng trong tuần học vừa qua, thầy ân cần dặn dò chúng tôi những điều còn chưa tốt, thầy lắng nghe những tỏ bày và mong muốn của chúng tôi nữa. Những lời dặn dò, khuyên bảo của thầy đầy chân tình mà ấm áp làm sao! Nhìn sâu vào ánh mắt của người thầy yêu quý, tôi cảm nhận hết tất thảy những yêu thương và lắng lo mà thầy đã dành cho lũ trò nhỏ chúng, thầy như chính người cha thứ hai của tôi vậy! Thật yêu quý và kính trọng thầy biết bao!
Thời gian cứ thế trôi đi, mới đây thôi mà tiếng trống hết giờ vang lên báo hiệu buổi lễ chào cờ kết thúc, tôi trở về lớp học với biết bao xúc cảm khó tả. Niềm tiếc nuối xen lẫn niềm vui, niềm hạnh phúc. Bước vào chỗ ngồi thân thuộc, tôi hào hứng bắt đầu cho một tuần học mới với nhiều hi vọng, tin yêu.
Những ấn tượng khó phai về buổi chào cờ hôm ấy đã trở thành một kỉ niệm đẹp đẽ trong quãng đời học sinh của tôi. Hình ảnh lá cờ nhỏ tung bay phấp phới trên nền trời cao rộng, tiếng thầy dặn dò vẫn còn vang vọng đâu đây….nhờ có những buổi chào cờ ý nghĩa như thế mà tâm hồn tôi được bồi đắp những tình cảm đẹp đẽ để lớn lên và trưởng thành hơn! Tôi yêu biết bao buổi chào cờ đầu tuần và sẽ giữ mãi những kí ức đẹp ấy trong tim mình để mai này dẫu có rời xa vẫn luôn nhớ về để biết ơn và trân trọng những tháng ngày hạnh phúc bên mái trường yêu dấu!