“Rung rinh bờ dậu hoa bìm
Màu hoa tim tím tôi tìm tuổi thơ
……………
Hoa bìm tim tím đông đưa
Mười năm chốn cũ, em chưa hẹn về…?”
Trong những tác phẩm hay viết về quê hương Việt Nam, em thích nhất là bài thơ “Hoa bìm” của nhà thơ Nguyễn Đức Mậu. Qua những lời thơ lục bát giản dị, cách ngắt nhịp chẵn quen thuộc cùng âm điệu ngọt ngào kết hợp với các biện pháp tu từ đặc sắc như liệt kê, điệp từ, nhân hoá…tác giả đã thể hiện đầy xúc động tình yêu, nỗi nhớ thương và mong ước được trở về quê nhà da diết của mình. Đọc bài thơ, em như được chìm đắm vào một miền quê yên bình với bao hình ảnh quê hương giản dị mà thân thuộc. Đó là những loài vật bé nhỏ như chuồn chuồn ớt, cào cào, đom đóm; là thanh âm ri ri của tiếng dế mèn và tiếng kêu dài của chim cuốc; là màu tím hoa bìm hay sác hồng của hoa sen, của cây hồng trĩu quả…Đó còn là dòng sông êm đềm chảy trôi, bến quê yêu thương, con thuyền nhỏ và bao trò chơi dân gian vui thú như thả diều, chơi thuyền giấy,…Bao nhiêu hình ảnh là bấy nhiêu kí ức đẹp đẽ của tuổi thơ mà tác giả đã trải qua. Những câu cuối bài, tác giả đã bộc lộ đầy chân thành nỗi day dứt, trăn trở và niềm khát khao được trở về quê hương sau bao tháng ngày xa cách. Mỗi lần đọc những lời thơ ấy, lòng em lại khôn nguồn cảm xúc yêu quý, tự hào về đất nước mình với bao miền quê thanh bình, đẹp đẽ. Tự nhủ với bản thân sẽ yêu quê hương từ những điều bình dị nhất, trân trọng những kỉ niệm tuổi thơ, dẫu có đi đâu, làm gì cũng phải luôn tự nhắc nhở bản thân không được quên quê hương mình. Em cũng sẽ cố gắng học tập thật tốt để góp phần xây dựng quê hương ngày càng giàu đẹp, mang những hình ảnh đáng yêu của quê nhà giới thiệu đến các bạn bè trên thế giới, tự tin nói rằng: Quê hương Việt Nam tôi đẹp đến nhường nào! Bạn hãy đến và cùng tôi khám phá nhé!